Thế giới MMO như đáy biển sâu, luôn tồn tại những bí ẩn khó giải đáp. Hôm rồi, tôi vô tình đọc được một bài viết khá thú vị xoay quanh vấn đề “Các khóa học MMO online”. Về nội dung thì không có gì phải bàn, thế nhưng cuối bài có một comment khiến tôi khá phân vân. Bởi vì nó gợi nhớ đến một kỷ niệm mà tôi không thể nào quên được.
Đại khái nội dung comment hỏi về mối tương quan biện chứng giữa Donie Chu và Phùng Thái Học không. Cụ thể là muốn biết 2 lão này có phải là clone của nhau hay không.
Nhắc đến chuyện này, phải kể đến một giai thoại, mặc dù đã qua nhiều năm rồi nhưng mỗi lần nghĩ đến tôi vẫn bồi hồi xúc động.
Những ngày cuối đông của 15 năm trước, tôi vô tình gặp một chàng trai trẻ đang ngồi uống bia ôm đầu ngõ.
Thanh niên này mặc quần tà lỏn áo cộc tay, khí khái hiên ngang, long tinh hổ mãnh. Nhìn hắn nhấp từng ngụm bia, ánh mắt trầm tư xa xăm, cả người toát lên nét phong trần khó tả.
Vốn tính hào sảng, tôi lân la lại làm quen. Hắn cũng đáp lại mười phần niềm nở. Lúc đó, tôi mới biết thanh niên này là Học Phùng, chuyên gia đào tạo Content Marketing cho các em thôn nữ trong xóm, được chị em săn đón cuồng nhiệt bất kể ngày đêm.
Mới gặp như đã quen, hai anh em ngồi uống bia ôm chung, nói cười vui vẻ, đồng thời luận bàn say sưa về thị trường Marketing Việt Nam và thế giới. Từ cách buôn l/ậ/u mắm tôm ra Châu Âu, đến cách ăn hàu Tây Ban Nha không bị xộ khám,…
Qua vài tuần bia, không khí đang lên đến cao trào thì bỗng Học Phùng đập bàn đứng dậy. Một tay chỉ thẳng vào mặt tôi:
- Dm mày là thằng nào?
Tôi ngớ người ra, cứ tưởng hắn say quá hóa rồ. Tôi cố gắng giải thích:
- Ơ, tao Hưng Na Y đây mà.
Nhưng Học Phùng có vẻ như đã quên mất tôi là ai. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt tràn đầy lạ lẫm. Nhìn hai con ngươi sắc lạnh, tôi thoáng rùng mình.
Bất chợt, hắn thò tay vào túi quần tà lỏn móc ra một vật đen đen dài dài khiến tôi điếng người.
D/a/o ư?
Nhanh như cắt, tôi thò tay với một chai bia, đập thật lực vào cạnh bàn, lộ ra những đầu n/h/ọ/n lởm chởm. Tiếng thủy tinh vỡ rõ to nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh em bia ôm gần xa. Họ nhanh chóng thối lui, để lại khoảng trống chỉ tôi và Học Phùng đứng đó.
Hắn nhìn tôi cười khẩy, dường như thứ tôi đang cầm trên tay không làm hắn hoang mang một chút nào. Lúc này, tôi mới nhìn rõ vật hắn đang rút ra từ túi quần. Không phải d/a/o, chỉ là một cái mũ lưỡi trai đen.
“Học Phùng” một tay vuốt ngược tóc, tay kia đội mũ lên đầu. Khí chất hoàn toàn biến đổi. Từ một thanh niên niềm nở bỗng chốc hóa thành một kẻ lạnh lùng, gai góc.
- Mày… không phải là Học Phùng. Mày… là ai?
- Tao là Chu Đon.
Vừa nói, hắn vừa bập điếu Jet, rít một hơi thật sâu rồi phì phèo từng lọn khói vào mặt tôi. Trên miệng treo nụ cười khinh khỉnh.
Tôi thoáng bối rối. Có lẽ đây là hiện tượng đa nhân cách mà giới khoa học vẫn hay nhắc đến.
“Học Phùng” đã đi, tôi cũng không cần thiết phải giữ thái độ niềm nở. Tôi buông chai bia đánh xoảng một tiếng, tay giật phăng cúc áo, lộ ra thân hình cường tráng kèm đôi hình xăm đã nhiều năm chưa lộ ra dưới ánh mặt trời.
Tay trái Thanh Long, tay phải Bạch Hổ, hai bắp tay của tôi đã từng là nỗi khiếp sợ của giới Marketing và Ads thủ trong làng.
Chu Đon tỏ ra khá kiêng kỵ, hắn nhìn tôi thật sâu, cuối cùng mở miệng, giọng khàn đặc:
- Mày rốt cuộc là ai?
- Tao là Hưng Náy.
Chu Đon đã đổi nhân cách. Tôi cũng chuyển nghệ danh để cân kèo với hắn. Chu Đon không đáp ngay, hắn lại rít tiếp một hơi, rồi hất cằm về phía bàn tỏ ý mời tôi ngồi xuống. Vẫn chất giọng khàn đặc của một tay Thuốc thủ lâu năm:
- Làm lon bia ôm chứ.
- Được.
Lại tiếp vài tuần bia ôm. Hai thằng đã thân thiện hơn. Thằng cởi, thằng mở, nhiệt tình đến lạ. Qua giới thiệu, tôi mới biết nhân cách Chu Đon này là chuyên gia Facebook Ads và Tiktok khét tiếng. Hiện đang nắm giữ tài khoản của rất nhiều IDOL và nguyên thủ quốc gia trong, ngoài nước.
Đang chém gió say sưa thì bỗng Chu Đon đập bàn đứng dậy, khuôn mặt hốt hoảng. Hắn quắp hai chân lại, một tay giữ gấu quần tà lỏn, tay kia chỉ thẳng vào mặt tôi, hỏi bằng giọng the thé:
- A..n…..h…. Anh là ai?
“Dm, lại nữa rồi.” Tôi nhủ thầm trong bụng. Rút kinh nghiệm lần trước. Lần này tôi không trả lời mà bình tĩnh quan sát thật kỹ, nhiều khả năng đây là một nhân cách khác của hắn.
Gió chiều thổi từng làn hơi lạnh, “Học Phùng – Chu Đon” vẫn độc cái quần tà lỏn, tay che bẹn, hai chân run lẩy bẩy. Khác với hai nhân cách trước, lần này hắn ta hoàn toàn mất đi vẻ phong trần lạnh lùng. Thay vào đó là phần nhiều e thẹn pha chút bẽn lẽn, xấu hổ.
Tôi thoáng dè dặt, nhưng cũng khá tò mò về nhân cách tiếp theo của hắn.
- Tao là…
- Em là Phùnggggg Chuuuuuu, lại uống với em một ly chứứứứứứứứ?
“Phùng Chu” vừa nói vừa đá lông nheo khiến tôi tá hỏa tam tinh. Câu “Tao là Hưng Náy” mới phun ra một nửa vội nuốt lại. Thanh Long, Bạch Hổ thoáng chốc biến thành đông trùng hạ thảo.
“Nàng” nhìn tôi cười e thẹn, lại thò tay vào túi quần tà lỏn, móc ra cây son LanCôme đỏ hỏn rồi nhẹ nhàng thoa lên bờ môi tái như đ/í/t nhái.
Cái tà lỏn này quả nhiên lợi hại, không biết bên trong còn bao nhiêu bảo bối. Nhưng điều đó không quan trọng nữa.
Tôi chẳng nói một lời, co giò chạy biến không ngoảnh lại. Vừa chạy, tôi vừa nghe loáng thoáng tiếng “Phùng Chu” gào thét the thé đằng sau:
- Anh ơi trả tiền bia ôm đãaaaaa.
Tôi lờ đi, coi như không nghe thấy. Học Phùng, Chu Đon, hay Phùng Chu đều không tồn tại nữa. Tất cả đối với tôi chỉ còn là sự mơ hồ.
Trời đông Hà Nội, thật lạnh và ngập tràn huyền bí.